PHẬN GÁI
Em thân phận gái mười hai
Mẹ cha định đoạt cuộc đời anh ơi
Làm sao em dám than trời
Thôi đành đoạn tuyệt một thời mộng mơ
Cam tâm người có hững hờ
Cũng đành cam chịu ...duyên tơ bẽ bàng
Vâng lời em bước sang ngang
Nhưng tim tan nát lệ tràn má thâm
Thương anh nhưng phải sang cầm
Chữ yêu gãy gánh ...lòng thầm đớn đau
Em đây chẳng phải ham giàu
Nhưng vì chữ hiếu làm đầu phải theo
Mẹ cha chê phận anh nghèo
Riêng em lội suối băng đèo vẫn cam
Đâu vì giàu có mà tham
Làm con đành chịu mắc hàm với anh
Anh trách em cũng cam đành
Vì ai anh phải tan tành nợ duyên
Đường đời gãy gánh thuyền quyên
Vì em phận gái ngoan hiền ...chịu oan
Lida