HƯƠNG THỜI GIAN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

HƯƠNG THỜI GIAN

Thơ văn giao hữu
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Cảnh Đời Hoa Nở
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeTue May 30, 2017 6:58 am by Thy Lan Thao

» CÁM ƠN ANH THYLANTHẢO
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeSun Jul 31, 2016 2:43 am by Thy Lan Thao

» Việt Nam Đất Nước Tôi
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeWed Dec 16, 2015 7:56 am by Song an Châu

» Tạ Ơn Người Cho Tôi Cuộc Sống Mới - Thơ Song An Châu
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeSun Jul 05, 2015 1:46 am by Song an Châu

» TÌNH KHÚC CHO EM MÙA ĐÔNG - Thơ Song An Châu
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeMon Dec 15, 2014 9:09 am by Song an Châu

» NHỚ ANH
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeSun Nov 23, 2014 8:33 am by Lida

» GIẬN ANH
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeSat Nov 22, 2014 11:00 am by Lida

» THƯ GỞI THĂM EM - Thơ Đối Đáp - Song An Châu & Sông Song
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeWed Sep 10, 2014 7:47 am by Song an Châu

» EM ĐI LÚC CHIẾN TRANH TÀN - Thơ Song An Châu
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeTue Aug 19, 2014 8:36 am by Song an Châu

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Diễn Đàn
Affiliates
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) Hongcohaichuchim

 

 Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai)

Go down 
Tác giảThông điệp
Thảo Nguyên
Moderator
Moderator



Tổng số bài gửi : 5
Join date : 21/12/2009

Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) Empty
Bài gửiTiêu đề: Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai)   Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai) I_icon_minitimeTue Dec 29, 2009 4:42 am

Ơ ĐÂU HOA CŨNG NỞ- ( 2)



Tiếng ngáy cuả người lính mang máy truyền tin đãø cắt đứt niềm mộng mơ của Hiếu. Chàng quay lại đá nhẹ vào chân nó. Hắn hốt hoảng choàng ngay dậy hỏi .

- Máy bay phái đoàn tới rồi hả ông thầy.

- Tới đâu mà tới, mẹ, lúc nào mày cũng ngủ. Đi phục kích mà ngủ ngáy kiểu này thì có ngày chết sớùm. Tự nãy giờ thiếu úy Hải có gọi tao không .

Nói xong Hiếu mới nhận ra rằng mình vô lý. Nó đã ngủ say như chết thì còn biết trời trăng mây nước gì. Chàng liếc nhìn đồng hồ đã hai giờ hai mưoi lăm phút . Có lẽ bây giờ Trang đã ở căn cứ Hà thanh. Từ Hà thanh bay đến Ba tơ chỉ mất khỏang ba mươi phút. Còn từ Ba tơ bay đến Gia vực thì quá gần, chỉ độ mười phút là cùng. Con đuờng Ba tơ Gia vực những người con buôn thường hay đi bộ vì có mười tám cây số đưòng chim bay. Đi bộ doc theo dường mòn dưới suối thì chỉ mất độ bốn tiếng . Thốt nhiên chàng nhớ lại lần hành quân giải tỏa áp lực địch bao vây căn cứ Ba tơ, chính cũng con đừơng ấy, chàng phải mất bốn ngày chẵn để đi đến đích. Đó là chưa kể bỏ lại bao nhiêu người nằm xuống dọc đường. Hiếu lẩm bẩm một mình

-Bây giờ mới hai giờ hai mươi lăm. Cứ cho là vừa bay vừa nghỉ, chắc độ năm giờ là mình sẽ gặp Trang.

Chàng vừa định bảo người lính truyền tin sang tần số giải toả để gọi cho Hải thì máy đã rè rè tiếng gọi cũa Tiểu đoàn.

-Trùng dương ,Trùng dương . Đây Thái duơng gọi

Đang mơ màng Hiếu bỗng giật mình tỉnh hẳn. Chết mẹ. không biết có chuyện gì mà Tiểu đoàn trưởng cần gặp ngay mình. Hay là thằng một đang đụng nặng ngoai kia cần mình ra tiếp viện. Lạy trời không phải thế để cho con gặp được vợ chưa cưới của con.

Hai thầy trò chui ra khỏi bụi sim bên bờ sông đi băng ngang qua một vạt đất dài, chạy dọc theo bên hông căn cứ . Có hai con đường mòn trải đá song song. Đó là phi trường quân sự của Tiểu đoàn trong nền đất cứng. Hiếu hỏi người lính mang máy đi theo.

-Từ hôm qua đến giờ mày có nghe tin tức gì về đại đội một của Thiếu úy Nở ra sao không?

-Có mẹ gì đâu, ông thày. Ông biết tính thiếu úy Nở qúa mà. Đụng phải mấy thằng du kích là ông ấy la lên như đã gặp phải cả sư đoàn của địch không bằng.

-Tao cũng mong là vậy. Lạy trời tiểu đoàn đùng bắt mình đi để kéo ông ấy về. Tao đang chờ bia lên mà phải đi thì xui không để đâu cho hết. Cả năm nay không gặp nhau rồi.

Tới sân tiểàu đoàn,Hiếu ngạc nhiên thấy mọi người đông đủ cả. Từ thiếu tá tiểu đoàn trưởng, tiểu đoàn phó, sĩ quan tham mưu đến mấy ông đại đội trưởng không bận hành quân như chàng. Ai nấy đều cười nói vui vẻ, không có vẻ gì là họp hành khẩn cấp. Hiếu đưa tay chào tất cả mọi người, ngạc nhiên thấy ai cũng chăm chú nhìn chàng. Hải cười cười bảo Hiếu.

-Mọi người có mặt tại đây dể chào đón người đẹp cuả mày lên thăm tiền đồn. Tối nay làm gì thì làm đừng có sập hầm là được.

Hiếu tưởng Hải chỉ đuà. Nhưng không, rõ ràng là mọi người đều nhìn về phía chàng trêu chọc.

Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng mời tất cả mọi người vào phòng họp. Ông vui vẻ tuyên bố.

- Hôm nay tiểu đoàn mời tất cả các đại độâi và các ban lên để đón tiếp phái đoàn cuả Đại tá Chỉ huy trưởng sẽ lên thăm tiền đồn và dùng cơm chiều với chúng ta. Đặc biệt trong kỳ này có vợ chưa cưới cuả thiếu uý Hiếu cũng tháp tùng phái đoàn lên đây thăm. Đây là một hân hạnh đặc biệït cho tiểu đoàn . Xin chúc mừng thiếu uý Hiếu. Chút nữa đây đề nghị các đại đội cho coi lại vấn đề phòng thủ, có thể đại tá sẽ đi thị sát các công sự chiến đấu. Các ban cho nhân viên coi lại hồ sơ, có thể trả lời ngay mỗi khi được đại tá hỏi đến. Thiếu úy Hải cho coi lại mấy cột ăng-ten, ít ra trong phạm vi gần, chúng ta có thể liên lạc với tiểu đoàn 69 ở Ba tơ bằng máy PRC25....

Tiếng người chỉ huy đều đều nhắc nhở nhưng nà Hiếu có nghe thấy gì đâu. Bao nhiêu náo nức bao nhiêu hồi hộp được gặp mặt Trang chiếm trọn cả buồng tim, đang giao động mãnh liệt của chàng. Ngay cả những cái nhìn chia xẻ niềm vui, những cái nháy mắt trêu chọc của bạn bè Hiếu cũng chẳng còn nhìn thấy. Mặc kệ ai nói ai cười, chàng cứ đắm mình vào những giấc mơ mà chốc nưã đây sẽ thành sự thực.

Bỗng nhiên người hạ sĩ quan phụ ta truyền tin băng ngang sân cờ đi vào phòng họp. Thiếu úy Hải đứng ngay lên xin phép đi ra ngoài vì biết chắc có tin tức gì quan trọng. Một lúc sau Hải quay vào nói lớn.

- Phái đoàn đại tá chỉ huy trưởng vừa đáp xuống Batơ. Đại tá cần gặp ngay thiếu tá có công chuyện khẩn.

Thiếu tá tiểu đoàn trưởng vội vã đứùng lên rời phòng họp đi ngay. Hiếu cũng đứng ngay dậy đi theo với hy vọng là sẽ có dip được nói chuyện với Trang bằng máy PRC25 vì nàng đang ở quá gần. Hải thấy Hiếu đi theo, biết là chàng đang sốt ruột nên hắn hét thằng đàn em vác máy PRC25 lên nóc hầm, tự động bật qua tần số riêng mà chỉ Hải với sĩ quan truyền tin của tiểu đoàn 69 ở Batơ biết được, gọi ơi ới một hồi. Đầu giây bên kia có tiếng trả lời Hải nhờ luôn.

Phiền ông mời giùm cô Trang đang đi theo phái đòan đó lên máy nói chuyện với chồng đang đợi ngay đây.

Nói xong hắn đưa ống liên hợp cho Hiếu rồi nháy mắt trêu chọc. Hiếu mỉm cười cảm ơn bạn rồi áp ống nghe vào tai chờ đợi. Chàng ra hiệu cho thằng lính mang máy tự nãy giò vẫn đợi ngòai sân ngồi xuống bên cạnh. Rất lâu, có đến chừng mươi phút Hiếu mới nghe thấy tiếng Trang ở đầu dây bên kia, giọng lả đi vì mệt nhọc

-Anh ơi, em nghe mấy ông sĩ quan trong phái đoàn nói là không bay lên Gia vực mà phải về ngay có chuyện cần.

Hiếu nghe xong như trời đất lở. Chàng không tin ở tai mình, hỏi lại.

-Sao sao ?. Em nói sao? Sao mà không bay lên đây nưã?

Giọng Trang run run như muốn khóc. Mà có lẽ nàng đang khóc

-Em có biết gì đâu, chỉ nghe mấy ông ấy nói thế. Cả ngày hôm nay bay nhiếu em mệt quá.

Hiếu cuống cuồng tìm Hải hỏi thăm nhưng Hải đã bỏ vào hầm truyền tin với Thiếu ta tiểu đòan trưởng tự lúc nào. Chàng hét thằng lính mang máy.

-Hải. Ông Hải đâu rồi. Mày đi kiếm ông Hải về đây cho tao mau lên.

Thiếu úy Hải đang ở trung tâm truyền tin với thiếu tá. Em đâu dám vô

Hiếu chợt nhớ ra người lính mang máy nói đúng. Lệnh của tiểu đoàn không cho các binh sĩ và hạ sĩ quan được vào trung tâm truyền tin nếu không được phép. Có lẽ chàng phải đích thân vào hỏi xem sự thể ra sao. Trời ơi sao mà cuộc đời chàng có nhiều những bất ngờ không may đến thế. Không biết làm sao hơn chàng đành an ủi Trang vẫn chờ ở bên kia đầu máy.

-Em, em ơi, chò anh một chút, anh đi hỏi thăm thêm tin tức may ra có chuyến bay nào khác từ Ba tơ lên đây, anh sẽ nhờ tiểu đòan gửi em lên đây.

Đầu dây bên kia tiếng của Trang ngoan hiền và chịu đựng.

-Dạ, dạ, em sẽ chờ dù bao lâu cũng được, cho đến khi mình gặp lại nhau. Như vậy thì em sẽ không theo phái đoàn về lại Đà nẵng hả anh. Người ta có cho em ở lại đây không?

Hiếu cũng chẳng biết trả lời sao khi chàng chưa biết một tí gì về những đổi thay. Chàng đành cúp máy rồi bước vội vào phòng tryền tin nằm ngay sát cạnh trung tâm hành quân. Đại úy trưởng ban ba vừa thấy chàng vội chỉ ngay về phía ba bốn ông sĩ quan đang đứng vây quanh ông tiểu đoàn trưởng đang nói trong máy với gương mặt vô cùng nghiêm trọng.

Có chuyện lớn tới nơi rồi.

Hiếu bước vào đúng bên cạnh ông tiểu đòan phó. Không khí căng thẳng và nghiêm trọng đến độ chàng hiểu rằng không nên hỏi bất cứ một chuyện riêng tư gì trong lúc này. Hải đang ngồi ngay bên cạnh tiểu đoàn trưởng đang cố gắng mở ngay những công điện khẩn. Thôi đúng la có chuyện lớn rồi. Hiếu chán chường và bất cần quay trở ra, chàng cảm thấy mình bất lực không còn muốn phấn đấu mặc cho cơn lốc chiến tranh dẫn dắt đi đâu. Bỗng người tiểu đoàn trưởng gọi ngay chàng lại, thông cảm và tội nghiệp.

-Ngày mai sẽ có nhiều chuyến trực thăng từ Ba tơ đổ quân lên đây. Nếu ông muốn thì bảo cô ấy chờ. Tôi sẻ gửi thiếu tá Sĩ đêm nay, ngày mai nhờ cho cô ấy theo chuyến trực thăng sớm nhất, có thể hai người sẽ gặp được nhau. Tất cả mọi người chờ đây tôi sẽ phổ biến ngay những lệnh mới nhất phải được thi hành ngay.

Nói xong ông lại chăm chú chờ nghe trong máy. Hải trở lên nóc hầm cố gắng gọi Trang nhưng không thấy ai trả lời. Có lẽ người ta không thể bận tâm nhiều đến một chuyện riêng tư quá tầm thường vẫn xẩy ra hàng ngày trong đời lính. Còn biết bao chuyện phải làm để giữ gìn mạng sống của con người, để chiến thắng thì chuyện một cô gái đi thăm chồng chưa cưới có gì là quan trọng, để phải mất thì gìờ. Hiếu vẫn kiên nhẫn goi mãi đến hơn mười phút sau, đầu dây bên kia mới có tiếng trả lời cuả người lính truyền tin.

-Thẩm quyền Hông hà Đông bắc của Gia vực đó hả. Từ nãy giờ cô ấy vẫn chờ đây.

Một lúc sau tiếng Trang mới vang kên ngập ngừng.

-Anh , anh đó hả , có biết chuyện gì chưa anh. Mình có thể gặp được nhau không.

-Anh cũng chưa biết có chuyện gì. Nhưng mà ngày mai sẽ có nhiều chuyến bay từ Batơ lên đây. Ông tiểu đoàn trưởng của anh sẽ gửi em đi chuyến bay sớm nhất. Mình có thể gặp đuợc nhau. Em có nóng lòng gặp anh không.

-Em chỉ cầu mong được thế.

Hai người đang nói chuyện bỗng nhiên Hiếu nghĩ đến lời của ông Tiểu đòan trưởng vưà nói làm chàng thấy sợ. Không biết chuyện gì xẩy ra nhưng chắc là chuyện lớn .Đời lính nào ai biết chắc được tương lai. Hay là mình nên baỏ Trang trở về. Điều kiện sống ở đây đâu có thích hợp cho những cô gái thị thành nêu chẳng may hai đứa không được gặp nhau .

- Em à. Em còn đó không?

- Em đây.

-Hay là em theo phái đoàn trở về

-Sao vậy anh.

-Anh không biết được những gì sẽ xẩy ra. Anh không quyết định được tương lai của chính anh cuả chúng mình. Anh lo sợ cho em sẽ phải vất vả cực khổ trong những ngày mà mình không biết trước được là sẽ xẩy ra như thế nào.

Giọng Trang đầy nước mắt.

- Xẩy ra như thế nào em cũng sẽ chịu đựng được miễn là có anh và cho anh.

Hai người chỉ nói được với nhau chừng ấy thì vị tiểu đoàn trưởng đã điện đàm xong. Mọi người trở về phòng họp. Lần này cảnh vui đùa, cởi mở không còn nữa. Sự im lặng và chờ đợi làm không khí phòng họp thêm nặng nề. Hiếu là người ngồi xuống sau cùng. Chàng lờ mờ đoán ra những gì sẽ xẫy đén sẽ làm một sự đổi thay không nhỏ đối với tiểu đoàn. Thiếu tá tiểu đoàn trương trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.

-Tôi vừa nhận lênh trực tiếp của đại tá chỉ huy trưởng là chúng ta phải chuẩn bị ngay tối hôm nay. Ngày mai trực thăng sẽ bốc tất cã tiểu đoàn chúng ta để tăng phái cho trung đoàn 4 ở mặt trận Sa huỳnh. Chuyến viếng thăm của đại tá chỉ huy trưởng chiều nay sẽ hủy bỏ vì đại tá phải trở về tiểu khu Quảng ngãi để họp khẩn. Tiểu đoàn 69 ở Ba tơ sẽ tăng phái cho chúng ta một đại đội cộng thêm đại đội của thiếu uý Nở sẽ rút về trong ngày mai để giữ doanh trại. Tất cả các đại đội và các ban cho sắp xếp ngay trong tối nay để năm giờ sáng mai sẵn sàng có mặt tại phi trường chờ trực thăng tới bốc.....

Tiếng ban lệnh đều đều. Tiếng người hỏi, tiếng trả lời, tiếng xì xầm bàn tán. Những âm thanh quái ác đang như tra tấn tim óc Hiếu. Thảo nào mà ông tiểu đoàn trương an ủi rằng có thể hai người sẽ gặp được nhau. Ngày mai chỉ còn hy vọng là trực thăng chở Trang đến sẽ sớm hơn những chiếc trực thăng có nhiệm vụ bốc đại đội của chàng.

Đêm hôm đó là một đêm dài nhất trong đời Hiếu. Mấy lần chàng gọi Hải để nhờ liên lạc với Trang mà không gặp. Hiếu lấy máy ra gọi thẳng sang Ba tơ nhưng máy cuả chàng vì ở dưới lũng thấp không liên lạc được. Nhiều lúc chàng muốn liều mạng cùng mấy thằng lính leo tuốt lên đồi Đông bắc để may ra có thể gọi cho Trang nhưng suy đi nghĩ lại chà ng không dám vì tóan tiền đồn trên ấy không thuộc đại đội chàng. Họ đã căng mìn bẫy xung quanh mà mò lên thì mất mạng như chơi. Chàng giao công việc sắp xếp cho thiếu uý Vinh đại đội phó rồi leo lên nóc hầm, yên lặng kéo từng hơi thuốc.

Đêm trăng sáng, cả đại đội ồn aò làm việc trong đêm. Chắc giờ nay bên kia Trang cũng chưa ngủ được, và có lẽ cũng như chàng không ngủ được suốt cả một đêm. Cuộc đời Hiếu là những chuỗi ngày cô đơn và không bao giờ xuông xẻ. Chàng hối hận là đã kéo Trang vào để cùng chịu chung với số phận không may của mình. Từ ngày yêu nhau, dù chỉ gần gủi trong thời gian rất ngắn Hiếu cũng đã nhận biết được Trang ngoài sự duyên dáng mặn mà còn có đức tính hy sinh, hiền lành và cam chịu. Thượng đế đã thương ban cho chàng cái may mắn gặp được Trang nhưng thượng đế cũng lấy đi của chàng cái hạnh phúc được sống gần bên nàng.

Mờ sáng hôm sau đại đội đã sẳn sàng trên sân cỏ. Hai hàng đối diện nhau chờ trực thăng đáp xuống, Hiếu vẫn còn hy vọng trực thăng đổ quân từ Ba tơ xuống trước khi mình cất cánh bay lên để có thể gặp nàng dù chỉ là một phút. Khi trời vừa sáng rõ, ở phiá đông những cánh chim sắt nhỏ li ti cũng vuà xuất hiện rồi lớn dần cùng với tiêng xé gió của nhưng cánh quạt chém trong không khí. Từng chiếc một đáp xuông giưã những người chiến sĩ Biệt động Quân vai đã nẵng trĩu hành trang. Nhanh như gío cuốn, từng tóan chạy ào ào chui gọn vào lòng trực thăng . Cả một khối sắt khổng lồ nhấc mình lên khỏi mặt đất, móc trong không khí bay vút lên cao.

Đến chiếc thứ bảy thì Hiếu không còn chần chờ thêm được nữa. Như một cái máy chàng hô lên một tiếng “ go “ rồi cùng người lính mang máy chạy ào vào một bên trực thăng. Phiá bên kia bốn nguời xã thủ đại liên và súng cối cũng vưà gon gàng trong vị trí. Chiếc trực thăng nhấc bổng lên ngay, lấy lại thăng bằng lao trong không khí.

Bỗng từ phiá nam, chiếc trực thăng đầu tiên của đại đội tăng phái từ Ba tơ xuất hiện đang giảm dần cao độ, đáp ngay xuống vạt đất trống trước cổng tiểu đoàn. Hiếu tê điếng toàn thân khi nhận ra trong đám lính rằn ri, đồ đạc cồng kềnh một tà áo dài trắng muốt phần phật ôm sát thân hình người con gái đang ngơ ngác nhìn quanh tim kiếm. Chàng đứng ngay lên, ghé miệng sát tai người phi công năn nỉ.

-Vợ tôi vừa mới lên thăm, ở ngay dưới kia xin trung úy đáp xuống cho tôi gặp vợ tôi một chút.

Viên phi công vẫn lạnh lùng.

-Xin lỗi thẩm quyền không thể được. Tôi rất tiếc.

Hiếu như điên cuồng, chàng muốn nhảy ngay xuống nhưng khỏang cách bấy giờ đã khá cao. Rồi như mất trí, chàng liền rút ngay khẩu súng colt 45 ra toan kê sát vào màng tang người phi công bắt phi cơ đáp xuống. Nhưng rồi Hiếu kịp nghĩ lại ngay, không làm như thế được. Một tay nắm lấy thành phi cơ chàng thò đầu buông nửa thân hình ra ngoài đưa tay vâỹ, gào lên những âm thanh tuyệt vọng. Dưới kia Trang vẫn ngơ ngác kiếm tìm giưã một biển người đang vội vã trong lệnh hành quân. Viên phi công chắc là thương hại, cho trực thăng bay đaỏ lại một vòng lượn sát trên đầu mọi người, nhưng hình như Trang vẫn chưa hay biết. Bây giờ có lẽ vì mỏi mệt hay tuyệt vọng. Nàng đứng yên, bất độâng như pho tương giữa một rừng người đang bận rộn cho chiến tranh. Bỗng Hiếu chợt nghĩ ra một chuyện, chàng quay lại bảo hai thằng tà lọt.

-Mở balô tao ra, lấy cho tao cái gói thư trong bọc ny lông.

Trước sự ngạc nhiên của mọi người, chàng mở ra những phong thơ được gói ghém kỹ càng. Có hơn ba trăm lá thơ của gần một năm trời chưa thấy mặt nhau . Hiếu xé ra tan nát rồi tung ra ngài. Những cánh thơ tình chở biết bao nhiêu niềm thương nỗi nhớ bay trong gió lộng như những cách hoa khổng lồ xoè nở trên trời. Chàng hy vọng rằng Trang sẽ thấy, sẽ hiểu được lòng chàng đang đớn đau, rách nát như những cánh thơ tình đã bị xé ra, rơi lả tả trên không.

Dưới kia Trang đã thấy.Với gương mặt đầm đià nước mắt nàng ngước lên nhìn chiếc trực thăng tung ra những cáng hoa giấy nhiều màu. Trang nhận ra Hiếu với một nửa thân hình thò ra hẳn phi cơ, cố đưa tay ra vẫy. Nàng cũng đưa hai tay lên, hướng về phiá chàng như cố ôm lấy cả khoảng không gian có người mình thương mến. Gíó muôn phương hình như đang tụ về một điểm trong lòng nàng tạo thành những cơn bảo tố cuồng điên. Chiếc trực thăng bay lượn xa dần rồi mất hút, lẫn lộn trong đàn chim sắt chìm giữa bầu trời đầy mây trắng xoá



THẢO NGUYÊN
Về Đầu Trang Go down
 
Ở ĐÂU HOA CŨNG NỞ (Phần thứ hai)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HƯƠNG THỜI GIAN :: VĂN :: Truyện ngắn-
Chuyển đến